THƠ: NÚI THÀNH - MÁI TRƯỜNG TÔI YÊU

NÚI THÀNH - MÁI TRƯỜNG TÔI YÊU

                               Trần Khánh Ngân - 12/2

ng1

Giữa sân trường rộng trống

Bóng áo dài thướt tha

Là một cô gái nhỏ

Ngồi nhìn về nơi xa.

 

Nhìn mái trường nho nhỏ

Mà hạnh phúc thật to

Nhìn tới hàng phượng già

Nghĩ về bao năm tháng.

 

Năm tháng của niềm vui

Của tiếng cười tuổi trẻ

Của niềm tin mạnh mẽ

Của khát vọng bay xa.

 

Năm tháng của tình ta

Tuổi học trò trong sáng

Đệm đàn cùng ca hát

Trong thổn thức khôn nguôi.

 

Năm tháng ta ra sức

Học đi đôi với hành

Dưới mái trường Núi Thành

Ta cùng nhau tiến bước

 

Trong những năm tháng ấy

Luôn mãi trong tim mình

Đó là những bóng hình

Người thầy và cô giáo

 

Người dìu dắt yêu thương

Người dạy từng con chữ

Dù dãi nắng dầm sương

Tình cô thầy bất tử

 

Người tóc đã bạc trắng

Vì bụi phấn kia bay

Vì giấc mơ con trẻ

Vì đất nước dựng xây

 

Người năm tháng tận tụy

Lặng mình chèo trên sông

Đưa người người lớp lớp

Đến bến bờ thành công.

 

Ôi! Năm tháng kỉ niệm

Chắc chẳng thể nào quên

Bởi những phép màu nhiệm

Ta ươm mầm lớn lên.

 

Rồi ta cũng sẽ lớn

Sẽ là người thành công

Nhưng khoảng trời kí ức

Sẽ luôn rộng mênh mông.

 

Khoảng trời thời 5,6

Thức dậy ta đến trường

Sẽ là khoảng trời thơ

Mà ta luôn mong nhớ

 

Ve ơi xin đừng kêu

Để thời gian đứng lại

Để chúng em nhớ mãi

Lời thầy cô bên tai.

 

                                         Ve ơi xin đừng kêu

Để không gian dừng lại

Để tim còn lưu mãi

Dòng lưu bút không phai.

 

ng2


Tin mới hơn:
Tin cũ hơn: